Có người hõi vì sao tôi cưới mãi
Chắc cuộc đời này chưa gặp phãi khỗ đau
Không ! Người ơi tôi đã khỗ nhiều rồi
Cười cho hết u sầu vô vọng
Lối rẽ nào đi vào nỗi nhớ
Lối rẽ nào xóa tan những thương đau
Lối rẽ nào cho cuộc sống mai sau
Lối rẽ nào cho thiên đường hạnh phúc
Nếu một ngày tôi chợt tan biến
Xóa tan đi mọi dấu vết đã qua
Như cơn gió thoảng qua trời mây rộng
Có ai buồn và nhớ đến tôi không ?
Là ai đó mang cho tôi hạnh phúc
Là ai đó tặng tôi chuỗi yêu thương
Là ai đó gieo cho tôi vào nồi nhớ
Là ai đó cũng bõ tôi mà đi
Có những kỉ niệm không thể gọi tên
Có những yêu thương không bao giờ vụt tắt
Có những mãnh vỡ cần đời góp nhặt
Chẵng thể nào làm nguyên vẹn một trái tim.
Khoảng cách nào không thễ gọi tên
Đo bằng giờ hay chiều dài nổi nhớ
Ta bất lực , ta bàng hoàn trăn trở
Khoảng cách ơi sao nghiệt ngã vô cùng.
Bỗng dưng một ngày tôi nhận ra điều đó
Cơn gió kia không phải cũa riêng tôi
Đó là trời xanh và mặt đất
Chẵng bao giờ nó thuộc về tôi.