Họ nói rằng Gió vô tình…
Gió lướt qua bao người…
thổi tung tất cả…
và rồi vô tình bỏ đi…
Gió không có điểm dừng…
luôn luôn di chuyển…
vì Gió là như thế...
Ai nói Gió không có tình cảm?...
Ai nói Gió không có cảm giác?...
Ai nói Gió không biết yêu thương?...
Ai nói Gió không có linh hồn?...
Gió cũng biết buồn khi thấy bạn không vui...
Gió cũng biết nóng nảy khi thấy bạn yếu đuối...
Gió cũng biết âu yếm xoa dịu tâm hồn bạn khi lòng bạn chênh vênh… dễ vỡ...
Gió cũng luôn ở bên bạn, chỉ vì bạn không thấy … mà thôi...
Chỉ khi tiếng chuông gió lặng dừng… chong chóng gió ngừng quay… người ta mới thấy yêu Gió mà thôi...
Đừng ghét gió, đừng bảo Gió làm bạn khó chịu, đừng bảo Gió sẽ bỏ bạn mà đi...
Bởi vì...Gió sẽ luôn ở đây… luôn bên bạn… mỗi ngày...
Gió yêu bạn lắm đấy!
Gió tự mùa nào vẫn thổi đến miên man
Rồi lại mưa. Lại nồng nàn là phố
Chopin thì xưa. Radio thì cũ
Cà phê đủ đầy. Nỗi nhớ lại đủ say
Mùa đủ buồn lạnh buốt đôi bàn tay
Bẽ bàng đi qua những tháng ngày đang sống
Thấy trời xanh ngủ trên vai lồng lộng
Thấy Hà Nội hiền ngủ trong nắng mùa đông.
Có bao giờ lạc mất một dòng sông?
Lạc mất gánh hàng hoa đi qua từng ngõ phố?
Tiếng chuông chùa rung. Màu rêu trên cửa sổ?
Và lạc mất Người giữa phố nắng nhấp nhô?
Gió tự mùa nào vẫn thổi đến hư vô…